Tôi là một cô gái sinh ra và lớn lên ở vùng đất gọi là đặc sản táo mèo , nơi mà lần đầu tiên tôi bật tiếng khóc cũng là ở đây. Tôi người con gái ở Yên Bái nơi mà có một bài hát " Yên Bái quê tôi " do Diễm Châu thể hiện. Tên của tôi là Nga sinh năm 1993, hiện tại tôi đang đi làm cho một công ty ở ngoài miền Bắc, nơi đây có những thú vui hơn cả. Khi mà còn học ở ngoài Hà Nội vừa mới thi xong đại học tôi đã đỗ trường Ngoại Thương, lúc đó vui lắm cái cảm giác con gái xa quê lên thành phố thi mà lại đỗ, khi mà biết tin này tôi đã gọi điện thoại về ngay cho gia đình mình để thông báo.
Trong niềm vui hân hoan của cuộc đời người con giá 18 tuổi, tôi gọi điện 4 5 lần không thấy ai nhấc máy, cảm giác lúc này thật sự bỡ ngỡ ( một người con gái xa quê hương ). Mặc dù đang trong niềm vui của mình nhưng tôi lúc này về phòng trọ mà lòng cay cay, nước mắt chảy dòng dòng vì niềm vui này tôi không thể chia sẻ cho ai - người thân thương nhất cũng không nghe không biết gì cả. Cả đêm hôm đó tôi không ngừng khóc và mất ngủ cả đêm, cũng là vì mình là con gái không biết nói với ai chia sẻ với ai điều này càng nghĩ tôi lại càng tủi thân.
Đến sáng hôm sau tôi đã cố liên lạc với gia đình và lúc đó mẹ tôi đã nhấc máy, lúc này tôi nghe tiếng nói và hơi thở của mẹ làm tôi vui lắm và đang định nói với mẹ là việc mình đã đỗ đại học rồi. Chưa kịp nói, tôi nghe thấy tiếng mẹ nấc và khóc nhỏ nhẹ, tôi quên đi niềm vui của mình và gặng hỏi mẹ mình có chuyện gì xảy ra ở nhà. Mẹ tôi nói là gia đình có chuyện buồn và không nói cho tôi rõ lí do, mẹ bảo tôi con hãy nhanh chóng thu xếp về nhà đi ( vừa nói mẹ vừa khóc ). Chính điều này làm tôi càng lo lắng hơn, vì từ trước đến nay có bao giờ mẹ không nói chuyện buồn nào cho mình nghe đâu nhưng sao lần này lại giấu như vậy. Tôi nghe lời mẹ nhanh chóng thu dọn quần áo lên chuyến xe để về nhà mình. Vừa đi vừa nghĩ không biết đã có chuyện gì xảy ra với gia đình mình, quên đi việc mình đỗ đại học thay vào đó cảm giác buồn, giọng nấc không nói lên lời.
Sau 8h ngồi trên xe thì tôi đã về tới nhà, khi nhìn thấy nhà mình ở xa xa kia, trong lòng lúc này tôi vui lắm vì sắp đoàn tụ với gia đình mình rồi. Khi đi trên đường tôi có gặp cô bác hàng xóm láng giềng thì mọi người hỏi tại sao mày lại không về sớm mà giờ mới về. Lúc này tôi giật mình chưa hiểu chuyện gì vội chạy ngay về nhà. Hững hờ khi bước vào nhà thấy ngay bàn thờ và ảnh của bố mình đang ở đó, lúc này tôi như người mất hồn không hiểu chuyện gì, lòng muốn khóc nhưng không khóc nổi.
Khi tôi bước những bước chân rón rén của mình đến gần ảnh của bố thì lúc này tôi mới nhận ra tại sao cô bác hàng xóm lại trách móc mình như vậy. Nghĩ đến việc như vậy tôi đã bật khóc và đi gần hỏi bố của mình. Mẹ thấy tôi như vậy liền đỡ tôi dậy và lau nước mắt cho tôi. Tôi đã hỏi mẹ tại sao lại như vậy, vừa khóc vừa hỏi mẹ mình, trên mắt mẹ lúc này nước mắt cũng chảy dần xuống. Mãi sau khi 2 mẹ con không khóc nữa thì lúc này mẹ mới nói cho tôi là vì bố bệnh nặng từ mấy tháng trước lại thêm hôm vừa rồi nghe tin thằng đứa con gái nuôi vừa mới sinh con mà bị viêm âm đạo. Lúc này tôi cũng giật mình vì chuyện này trên thành phố là bình thường mà có gì sốc lắm đâu có rất nhiều phòng khám chữa phụ khoa trên hà nội mà.
Thấy tôi vẫn không hiểu, mẹ tôi giải thích không phải chỉ có vậy đâu mà chồng của nó - con gái nuôi, vừa mới xét nghiệm thì biết là nó bị liệt dương có ân ái được vợ đâu. Khi biết điều này tôi cũng giật mình và nghĩ thấy thương bố mình, con gái nuôi của ông được ông hết mực chiều chuộng hơn con đẻ mà lại làm ra những trò như vậy. Tôi cũng thấy quá xấu hổ cho đưa em gái mình
Phần 1 tôi xin kể đến đây thôi hẹn gặp các bạn vào những phần tiếp theo.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc câu chuyện này của tôi